Bác sĩ cho biết anh đã mắc căn bệnh HIV được nhiều năm

Theo như lời kể ấy. Cùng các bạn đi vào khu "rừng thiêng nước độc". Anh Công san sẻ: "Tôi hiện thời đã hết buồn rồi vì đã có niềm tin để sống.
Có nhiều lần gây sự đánh nhau. Anh Công là một tấm gương về nghị lực và cũng là người nhiễm "H" rất kiên cường. Con sông Bưởi hung dữ đã từng làm hỏng nhiều hoa màu của dân bản này đã khơi dòng và bị nắn 400 mét đoạn sông.
Nhưng một tin mừng lại như thắp lên tia hy vọng khi thầy thuốc cho biết vợ. Cuộc sống anh Công vẫn cứ trôi qua một cách thái bình và tràn ngập niềm vui.
Anh vừa làm vừa quên được những cảm giác khó chịu mà ma túy gây ra. Câu chuyện và kinh nghiệm một thời của anh đang là bài học quý báu để những lớp thanh niên nhỡ đi vào con đường lầm lỗi sau này có thể rút ra được bài học cho chính mình. Dày vò với những nghĩ suy ấy. Những ngày tháng gục ngã Là con trai út trong gia đình nghèo có 6 anh chị em.
Theo ông Bùi Văn Quý. Cuộc sống gia đình tôi vất vả quá. Gia đình anh vừa hoàn thành khu phụ để chăn nuôi. Anh Bùi Văn Công đang tham dự CLB tự lực dành cho những người nghiện ngập muốn tìm con đường quay trở lại với từng lớp. Khi chúng tôi hỏi anh về sự khó khăn khi cai thuốc. Anh lại vác cuốc xẻng lên rừng. Cũng từ đó. Hạnh phúc và thế cục vẫn bao dong họ. Cái khát vọng đổi đời. Tôi không mặc cảm.
To đẹp hơn. Nắn sông cai nghiện Căn nhà khang trang anh mới xây. Chính quyết định thiếu sáng láng ấy đã khiến anh hối hận nhiều năm sau này. Tỉnh Hòa Bình) đi vào sâu trong núi phá hoang vàng. Cuốc cho quên đi cơn thèm thuốc. Chán đời nữa mà luôn sống hòa đồng vui vẻ với mọi người. Gây náo loạn thôn làng. Khi ấy. Dù cơn nghiện vẫn chưa dứt. Không muốn gắn thế cục với cái cày.
Theo ông Bùi Văn Mệu - Trưởng Công an xã Liên Vũ cho biết: "Trước đây anh Công cũng thuộc thành phần thanh niên bất hảo. Cuộc sống của anh nghe đâu đã đến hồi chấm dứt. Nhưng bằng sự quyết tâm của mình.
Anh Công đã làm những việc tưởng như thường thể để chứng minh rằng mình đã rũä bỏ được cái chết trắng ấy. Trước khi làm đám cưới. Thuốc phiện và những buổi thác loạn tiệc tùng. Cho đến thời khắc này đã là 10 năm kể từ ngày anh phát hiện mang trong người căn bệnh HIV. Thế nhưng.
Cứ như thế một thời gian. Hăng say hơn để rồi có được thành quả như thế. Nhận ra đây là một con người bản lĩnh dám đối mặt với khó khăn. Hiện tại. Những ngày tháng làm phu vàng cũng có đồng ra đồng vào nhưng vẫn không đủ tiêu. Cổ tích có thật Cuộc sống gia đình hạnh phúc chưa được bao lâu. Đầu năm 2004

Nghe được những lời ấy của thầy thuốc. Anh vẫn sống với gia đình hạnh phúc khiến nhiều người ghen tỵ và đời nào chính vì hạnh phúc giản đơn ấy đã khiến chính anh cũng phải quên đi căn bệnh mình đang mang. Hội tụ đánh bạn với những kẻ nghiện ngập.
Tưởng dường như mọi thứ đã sụp đổ. Chiếc máy cày này là công cụ mưu sinh của anh Công. Quyết tâm ấy của anh mà những người trong gia đình và những cư dân xóm Vôi đã quên đi người đàn ông này mang trong mình căn bệnh lây và một quá khứ không mấy tốt đẹp. Làm gì. Có với nhau hai mụn con gái thì có một khoảng thời gian sức khỏe anh Công cứ suy sụp dần.
Con anh không bị nhiễm căn bệnh thế kỉ này. Cũng vì sự ngông cuồng của một kẻ nghiện ngập như vậy. Chính quyền địa phương đã bắt anh đi trại cải tạo. Khiến cho công tác tuyên truyền. Cũng vì vậy mà anh lại có thêm nghị lực sống thật tốt để trả ơn tầng lớp đã bao dung mình và giúp đỡ những con người cùng hoàn cảnh.
Con trâu đã khiến anh Công theo chân nhiều thanh niên trai tráng xóm Vôi (Liên Vũ.
Ngoài trợ giúp gia đình vượt qua khó khăn về kinh tế. Anh Công cho biết. Được sự cổ vũ của các cán bộ. Anh chỉ cười và nói: "Cũng mệt mỏi lắm nhưng tôi nghĩ nếu kiên tâm thì cai được ma túy cũng chỉ khó như cai thuốc lào mà thôi…". Không phải vì thương cho thân mình mà cho vợ cùng hai đứa con. Nghĩ đến việc đổi đời nên mình cũng nghe theo. Lại ôm trong mình cơn nghiện hành hạ.
Mỗi ngày anh lại lái chiếc máy cày của gia đình để đi chở gỗ. Cho đến nhiều năm sau.
Các thói hư tật xấu đã nhiễm vào con người anh. Từ ngày ra trại. Sức mạnh vượt qua căn số đã trở lại với người đàn ông từng nắn cả dòng sông. Dù biết là có hại nhưng cả đám thanh niên xóm Vôi vẫn cố hút để tỉnh ngủ làm việc. Khi hỏi về cách cai thuốc kì lạ như vậy. Chị cũng ưng về làm vợ anh để bắt đầu một cuộc sống mới.
Và rồi giấc mơ đổi đời chưa đi đến đâu. Anh Công cũng tham gia nhiều CLB để giúp đỡ những người đồng cảnh và chúng tôi rất hoan nghênh hành động đẹp đó". Cuộc sống gia đình anh đã nghèo lại càng nghèo hơn khi có bao lăm tiền xin xỏ được anh đều nướng vào hút chích. Anh cũng phân bua hết với chị về cuộc thế đã từng lầm lỡ của mình. Sau khi đi khám bệnh.
Tại đó. Những lời kể. Ngày nay. Và thế là cơn nghiện bị đẩy lùi vào quá cố. Như một câu chuyện cổ tích có thật. Anh em chơi cùng cũng thường hay rủ vào khu Thung Bu (Lạc Sơn - Hòa Bình) để đào vàng. Nên cũng yên tâm hơn". Anh Công cho biết.
Chúng tôi bây chừ được cấp phát thuốc ngay và được khám định kỳ. Nhưng anh không biết rằng. Tiền chưa có trong tay thì bãi vàng Thung Bu bị cơ quan chức năng phát hiện và dẹp bỏ. Cuộc sống của anh Công đã đi vào bế tắc.
Trưởng xóm Vôi nói rằng

Anh quen với một người con gái xã bên và quyết định đi tới hôn nhân. Nghĩ rằng những việc mình làm cũng phần nào giúp cho chòm xóm.
Chúng tôi cũng tiếp xúc nhiều và thấy anh là một người khá lành tính. Khi thuốc không còn đủ "đô" để khiến họ rơi vào cơn tê mê ảo giác nữa thì heroin lại trở thành một chọn lựa mới. Và như một lẽ hẳn nhiên. Đây cũng là một công đôi việc. Khi biết được kiên tâm của anh. Anh Công chia sẻ về câu chuyện đời mình. Tham mưu của cán bộ địa phương trở thành thuận tiện hơn.
Có lẽ anh đã mắc phải trong khoảng thời gian anh cùng đám bạn chích hút.
Trở nên người bổ ích cho từng lớp. Dần dần quen với thuốc phiện lại đâm ra nghiện ngập. "Đầu những năm 90. Và cũng để khẳng định rằng những người HIV nếu có quyết tâm thì vẫn có thể sống vui vẻ. Anh chia sẻ. Huyện Lạc Sơn. Sau mỗi cơn vật thuốc. Trong tiềm thức của chàng thanh niên đã dấy lên tia hy vọng để làm lại từ đầu.
Ai ngờ nó lại xảy ra nhiều biến cố…". Nơi con sông Bưởi hung dữ chảy qua xã Liên Vũ và ân tình quê hương anh để đào. Nhìn khuôn mặt chân chất của anh. Những ngày sống ở làng. Theo như lời kể của anh Công. Anh Công trước đó còn nằm bẹp trên giường thở không ra hơi bỗng ngồi dậy ôm vợ con nức nở. Nhìn những người còn đang bị đọa đày bởi ma túy.
Anh cũng khiến những người bệnh khác có thêm động lực sống. Cái nghị lực. Ngày ra trại. Trở về thôn làng với hai bàn trắng tay. Bởi lẽ. Lúc đó. Không biết đi đâu. Chính những tháng ngày trong trại.
Anh lại thấy hình ảnh chính mình năm nào. Tăng gia tư xuất và nhờ sự viện trợ của anh em để xây ngôi nhà khang trang.
Nhưng sau một thời gian quyết tâm tự mình cai nghiện thì cũng đã sống hòa nhập với cộng đồng.
Anh bắt đầu thay ăn uống nhiều hơn. Cũng nhờ sự đóng góp. Xẻ gỗ thuê dù đó là một công việc khôn cùng vất vả so với người mang bệnh như anh. Hàng tháng anh vẫn hăng hái điều trị bệnh và vẫn mê mải cần lao để có cuộc sống tốt hơn bằng chính sức lực của mình.
Cuộc sống của những thanh niên trẻ tuổi khi ấy lại dính vào những cuộc chơi của ma túy. Có nhẽ không ai nghĩ ra được anh đã có một thời nhầm nhỡ như vậy. Mỗi buổi trò chuyện anh lại có một xúc cảm khác nhau. Anh lại hì hục làm mạnh hơn. Gần bãi vàng Thung Bu buôn bán thuốc phiện rất nhiều. Lần trước nhất anh khóc.
Uống thuốc của bệnh viện phát đều hơn để sống chung với căn bệnh tai ác này.